Nous avons fait tant de va-et-vient
Sous ces feuillages, tu t’en souviens ?
L’un gardait toujours le silence
Et l’autre vivait l’attente immense.
Sur le fleuve flottent quelques voiliers,
Au champ un boeuf apprend à labourer ;
Et voilà tout un terrain neuf et brun
Qui attend qu’on vienne y semer des grains...
Es-tu prêt à m’accompagner, chéri,
Vers les contrées encore méconnues,
Vers les saisons de cueillette de fruits,
Vers les journées de tendresse remplies,
En t’exposant aux chaleurs et aux pluies,
En parcourant des chemins fort détruits,
En endurant de nombreuses douleurs,
En vivant plein de petits bonheurs... ?
Entends-tu les fleurs de pommiers tomber
Autour de ce lieu où nous sommes tous deux ?
Pourquoi restez-vous muettes, ô fleurs ?
Pourquoi ne dis-tu rien, ô mon aimé ?
Une question brûle ardemment en moi :
«Ton amour pour moi est-il grand ou pas ?»
Bây giờ mùa hoa roi
Trắng một vùng Quảng Bá
Sóng ven hồ cứ vỗ
Xanh một vùng cây che
Ta đến rồi ta đi
Bao lần anh có nhớ
Dưới vòm cây lặng lẽ
Dưới vòm cây chờ mong
Cánh buồm trôi ngoài sông
Bò tập cày trên bãi
Nâu một vùng đất mới
Đợi tay người gieo trồng...
Anh có đi cùng em
Đến những miền đất lạ
Đến những mùa hái quả
Đến những ngày thương yêu
Qua nắng sớm mưa chiều
Qua chặng đường tàn phá
Qua rất nhiều nỗi khổ
Qua rất nhiều niềm vui...
Anh có nghe hoa rơi
Qua chỗ mình đứng đó
Hoa ơi sao chẳng nói
Anh ơi sao lặng thinh
Đốt lòng em câu hỏi :
«Yêu em nhiều không anh ?»