>>La mer et les îles du Vietnam
Biển
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh sáng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng.
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi.
Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Nhưng nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm…
Anh không xứng là biển xanh,
Nhưng cũng xin làm sóng biếc,
Để hát mãi bên gành
Mối tình chung không hết.
Để những khi bọt tung trắng xóa.
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Xuân Diêu
Mer
Je ne suis pas digne d’être la mer bleue
Mais je veux que tu sois le rivage de sable blanc
Le rivage de sable long et tranquille
Reflète le soleil cristallin…
Le beau rivage de sable jaune
Avec ses rangées de pins en pente douce
Comme dans un rêve en silence
Près des ondes de mille ans.
Je prie d’être l’onde bleue
Qui embrasse à jamais ton sable jaune
Qui embrasse tout doucement, tout calmement
Le baiser calme et doux à jamais.
Je t’embrasse et t’embrasse à nouveau
Et t’embrasse à jamais
Jusqu’à ce que se dissipent le sol et le ciel
Alors je cesse de déborder…
Quelquefois j’avance impétueusement
Cela semble écraser ton rivage
C’est le moment où la marée bien-aimée
Submerge tous les quais…
Je ne suis pas digne d’être la mer bleue
Mais je prie d’être l’onde bleue
Pour chanter toujours à côté de ton récif
Un amour fidèle sans fin.
Pour les moments où rejaillissent les écumes blanches
Et vient le vent qui souffle partout
Comme embrasser à jamais sans satisfaire,
Car j’aime tellement, le rivage bien-aimé!
Traduction de Lê Van Nghia/CVN