Les petites fleurs de Méliacées,
Qui n’ont qu’une senteur discrète,
Dans la fente des feuilles restent cachées
De même que les amours muettes.
On traverse des mois, des années,
On traverse des collines, des ruisseaux,
Soudain un parfum vient au nez,
Comme un appel d’amour murmuré,
Comme une lumière, signe d’attente,
Comme un regard d’indulgence.
Souffrant de soif âcre et brûlante,
On découvre une source d’eau abondante.
Le parfum enchante à l’improviste,
L’amour arrive d’une manière subite.
J’ignore le moment particulier
Où ces aglaia ont commencé d’éclore.
Tu es comme cette guitare enfermée
Mais dont les cordes vibrent encore.
M’enfonçant au fond de mon cœur,
J’entends de nouveau cette mélodie.
Pourtant je ne sais pas non plus
Où se trouvent ces petites fleurs ;
Je sais juste que mon amour,
Comme ces aglaia, ne cesse d’éclore.
Minh Phuong – Dang Trân Thuong/CVN
Bao giờ ngâu nở hoa
«Nắp đàn khóa sợi giây vẫn hát :
Bao giờ ngâu nở hoa...»
Những bông hoa nho nhỏ
Chỉ có chút hương đêm
Ẩn vào trong kẽ lá
Như mối tình lặng câm
Vượt qua tháng năm qua
Vượt qua đồi qua suối
Bỗng gặp một mùi hương
Như lời yêu thầm gọi
Như ánh đèn chờ đợi
Như ánh mắt bao dung
Trong cơn khát cháy lòng
Bỗng tìm ra nguồn nước
Mùi hương không hẹn trước
Tình yêu đến bất ngờ
Em đâu biết bao giờ
Mùa hoa ngâu ấy nở
Anh như cây đàn khóa
Sợi dây còn ngân vang
Em đi hết lòng em
Lại gặp lời hát đó
Hoa ngâu ở nơi nào
Em cũng không biết nữa
Em chỉ biết tình em
Như ngâu vàng vẫn nở.