>> Viếng đại tướng Võ Nguyên Giáp
>> Vu Dinh Liên ou le regret d’une ancienne tradition
Nhớ con sông quê hương
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi ?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu.
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng...
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết...
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không gành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương.
Nostalgie du fleuve de ma terre natale
Ma terre natale a un beau fleuve azuré,
Son miroir réfléchit les cheveux des bambous.
Mon âme est attachée à un midi d’été
Où le fleuve s’illumine par des rayons dorés.
J’ignore s’il préserve les mois et les jours,
Et tant de souvenirs partagés dans son cours.
Ô cher fleuve qui a baigné toute ma vie,
Je lui garde à jamais cette fraîcheur d’amour,
Fleuve de ma terre, fleuve de ma jeunesse,
Fleuve du Sud bien-aimé de notre pays !
Lorsque dans les bambous gazouillent les oiseaux,
Et que certains poissons bondissent hors de l’eau,
Nous venons par groupe de cinq, de sept gamins,
Notre volée d’oiselets nage dans le fleuve.
J’ouvre mes bras pour embrasser l’eau dans mon cœur,
Le fleuve s’ouvre pour me serrer en son sein...
Devenus grands, nous suivons chacun un chemin :
Certains restent à pêcher aux abords du fleuve,
D’autres labourent sous la chaleur et la pluie,
Moi, je pars au loin combattre pour la Patrie.
Mais, comme la pluie de source et le vent de mer,
Mon cœur persiste à retourner vers ce cher fleuve,
À l’image d’une jeune fille aux joues roses...
Je vis aujourd’hui dans le Nord du pays ;
En me touchant le cœur, je l’entends murmurer
Avec douceur ces deux mots sacrés : “Notre Sud”.
Je repense sans cesse aux lumières dorées,
Je ne peux nullement oublier le ciel bleu,
Ni même les gens que j’ai à peine connus...
Bien des midis, je me tiens à l’ombre d’un arbre,
Et tout d’un coup sens émerger devant mes yeux
Cette image fraîche du fleuve de ma terre
Qui s’épanche en abondance, arrosant mon cœur.
Ô terre natale ! Mon cœur figure une rivière
Où coule ensemble l’amour du Nord et du Sud,
Aucuns rapides ne pourront gêner son cours.
Je rentrerai au lieu dont je rêve toujours,
Je rentrerai auprès du fleuve de ma terre,
Je rentrerai auprès du fleuve de l’amour !
TRADUIT PAR MINH PHUONG/CVN