Le général Vo Nguyên Giap. |
Ses pieds qui ont fait le parcours de deux guerres,
maintenant, suivent la marche du bâton.
Ses mains, couvertes de rides, frissonnent ;
Elles, qui avaient jeté la foudre sur l’ennemi.
Dans le jardin automnal, comme leur maitre,
arbres et plantes plongent dans le silence.
Quatre-vingt ans, il revit son enfance,
avec son sourire de l’innocence.
Il est parti
Et
Le voilà revenu.
La vie est un voyage avec départ et arrivée ;
Tout un ciel de souvenirs et d’oublis,
de joies et de peines sans nom,
là, ou les nuages flottent au gré du vent.
Les chevaux de combat, aux genoux épuisés,
trainent leurs pas, bien au loin, dans la poussière,
berçant le rêve du vieux général.
Quelque part, se mêlent sanglots et rires.
Le général a mis un pied dans l’histoire,
alors que l’autre erre dans l’automne.
Traduit par Trinh Phúc Nguyên
VỊ TƯỚNG GIÀ
Những đối thủ của ông đã chết từ lâu
Bạn chiến đấu cũng chẳng còn ai nữa
Ông ngồi giữa thời gian vây bủa
Nghe hoàng hôn chầm chậm xuống quanh mình
Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh
Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy
Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy
Đã từng reo khủng khiếp xuống đầu thù
Trong góc vườn mùa thu
Cây lá cũng như ông lặng lẽ
Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ
Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây
Ông ra đi
Và
Ông đã về đây
Đời là cuộc hành trình khép kín
Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến
Là một trời nhớ nhớ với quên quên
Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên
Cõi nhân thế mây bay và gió thổi
Bầy ngựa chiến đã chồn chân mỏi gối
Đi về miền cát bụi phía trời xa
Ru giấc mơ của vị tướng già
Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở
Một chân ông đã đi vào lịch sử
Một chân còn vương vấn với mùa thu.
ANH NGOC (1994)