Mais tu commences à devenir obstinée !
À moins que tu veuilles nous faire de la peine,
Lève-toi vite et sèche tes larmes, s’il te plaît !
Pour toi seule s’affairent plusieurs dizaines.
Tu vois, tunique de soie, pantalon violet,
Boucles d’oreilles, et miroir, encore peigne,
Je les ai tous achetés pourvu qu’ils te plaisent,
Vraiment, à personne tu n’as rien à envier.
Je veillerai sur nos rizières, nos mûriers,
Je m’occuperai de tes sœurs et de tes frères,
Et aussi des dettes, des tâches ménagères.
Pars sans souci, moi j’ai encore la santé !
Hélas, je ne peux t’accompagner qu’à la porte,
Te dire au revoir semble au-delà de mes forces.
Cette nuit, sans toi je pleurerai en cachette,
Et serai de nouveau seule avec ma navette.
Traduit par Minh Phuong
* Le mot est employé sur un ton gentiment ironique (Ndlr).
Lòng mẹ
Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không !
Nín đi ! mặc áo ra chào họ
Rõ quí con tôi ! Các chị trông !
Ương ương dở dở quá đi thôi !
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào ! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai ?
Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương !
Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi !
Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.
Nguyễn Bính – 1936