Silence tout autour du feu ;
Bác a l’air pensif.
Au dehors tombe la bruine
Sur le toit de la cabane en ruine.
Le soldat regarde Bác
Plus il le regarde, plus compatit ce dernier
Le vieux papa aux cheveux blancs
Tisonne le feu pour le réchauffer.
Pris par l’émotion,
Il chuchote doucement :
«Bác, vous ne vous couchez pas,
Avez-vous trop froid ?».
«Dors bien mon enfant,
Demain, va battre l’ennemi !»
Il ferme ses paupières, lui obéissant,
Sans que son inquiétude s’évanouisse pour autant.
Que peut-il dire encore
Si ce n’est son inquiétude.
Je crains qu’il tombe malade
Parce qu’il veille toujours !
Durera encore longtemps la campagne ;
Dans la forêt, beaucoup de pentes
et montagnes
Bác ne dort pas cette nuit
Supportera-t-il de longues marches, lui ?
…La troisième fois, il se réveille
Le soldat sursaute, tout effaré ;
Bác reste toujours là assis,
Sa barbe est immobile…
Il s’empresse, obstine
«Bác, dormez je vous prie !
Bientôt vient le jour
Je vous en prie, dormez !»
«Dors bien mon enfant,
Demain, tu vas battre l’ennemi ;
Je veille, laisse-moi veiller,
Ne suis pas tranquille pour dormir.
Bác compatit aux paysans volontaires,
Cette nuit, ils dorment dans la forêt ;
Sans natte, ils ramassent les feuillages,
Sans couverture, ils portent de minces vêtements.
La pluie tombe sans cesse,
Que faire pour ne pas être mouillé ?
Plus je pense à eux, moins je me sens tranquille
Que vienne vite le jour !»
Le soldat regarde Bác
Bác regarde flamboyer le feu ;
Se sentant immensément joyeux,
Il veille, assis à son côté.
Cette nuit, Bác reste assis là
Cette nuit, Bác ne dort pas,
Pour une si simple raison :
Hồ Chí Minh est son nom.
Traduit par Trinh Phuc Nguyên/CVN
-------------
(*) Bác (Oncle) : terme affectueux
pour désigner le Président Hô Chi Minh
Đêm nay Bác không ngủ
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Đêm nay Bác không ngủ.
Lặng yên như bếp lửa
Vẻ mặt Bác trầm ngâm
Ngoài trời mưa lâm thâm
Mái lều gianh xơ xác.
Anh đội viên nhìn Bác
Càng nhìn lại càng thương
Người cha mái tóc bạc
Đốt lửa cho anh nằm.
Thổn thức cả nỗi lòng
Thầm thì anh hỏi nhỏ.
Bác ơi Bác chưa ngủ
Bác có lạnh lắm không?
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Vâng lời anh nhắm mắt
Nhưng dạ vẫn bồn chồn.
Không biết nói gì hơn
Anh nằm lo Bác ốm
Lòng anh cứ bề bộn
Vì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dài
Rừng lắm dốc lắm ụ
Đêm nay Bác không ngủ
Lấy sức đâu mà đi.
…Lần thứ ba thức dậy
Anh hốt hoảng giật mình
Bác vẫn ngồi đinh ninh
Chòm râu im phăng phắc
Anh vội vàng nằng nặc
Mời Bác ngủ Bác ơi
Trời sắp sáng mất rồi
Bác ơi, mời Bác ngủ.
Chú cứ việc ngủ ngon
Ngày mai đi đánh giặc
Bác thức thì mặc Bác
Bác ngủ không yên lòng
Bác thương đoàn dân công
Đêm nay ngủ ngoài rừng
Rải lá cây làm chiếu
Manh áo phủ làm chăn.
Trời thì mưa lâm thâm
Làm sao cho khỏi ướt
Càng thương càng nóng ruột
Mong trời sang mau mau.
Anh đội viên nhìn Bác
Bác nhìn ngọn lửa hồng
Lòng vui sướng mênh mông
Anh thức luôn cùng Bác.
Đêm nay Bác ngồi đó
Đêm nay Bác không ngủ
Vì một lẽ thường tình
Bác là Hồ Chí Minh.
Minh Huê (1951)