Của ong bướm này đây tuần tháng mật,
Này đây hoa của đồng nội xanh rì,
Này đây lá của cành tơ phơ phất,
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa,
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần,
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa :
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian.
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bang khuâng tôi tiếc cả đất trời,
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ tàn phai sắp sửa ?
Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi ! mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn,
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi,
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !
Xuân Diêu/CVN
Hâtons-nous !
À Vu Dinh Liên
Je voudrais éteindre les rayons solaires
Et plus aucune couleur ne serait fanée
Je voudrais ficeler le zéphyr
Et plus aucune senteur ne s’enfuirait.
Voici le temps de miel pour les abeilles et papillons,
Voici les fleurs pour les prairies vert tendre,
Voici les feuilles pour les jeunes rameaux,
Les romances pour les couples hirondelle-loriot(1).
Et voici la lumière qu’émettent nos yeux,
Voyant chaque matin la fée de joie à notre porte,
Janvier est aussi succulent que des lèvres proches,
Je suis heureux. Mais quand même à moitié pressé :
Je n’attendrai pas l’été pour pleurer le printemps.
Le printemps arrive, c’est-à-dire il passe,
Le printemps est jeune, c’est-à-dire il vieillira,
Le printemps s’en ira, mes jours seront finis.
Mon cœur est large, mais le don du Ciel petit,
Qui ne laisse pas notre ben âge se prolonger.
À quoi bon dire que le printemps va se renouveler,
Si notre jeunesse ne reviendra pas une seconde fois.
L’univers restera, mais moi je partirai,
Ainsi, le cœur troublé, regretté-je Ciel et Terre,
Le goût du départ se sent déjà dans chacun des mois,
Les monts et les eaux murmurent des adieux peinés…
La ravissante brise chuchote dans la frondaison,
Serait-ce qu’elle boude de devoir s’envoler ?
Les oiseaux enjoués cessent soudain de gazouiller,
Serait-ce qu’ils redoutent la prochaine séparation ?
Jamais ! Ô plus jamais…
Hâtons-nous, tant que dure la saison !
Je voudrais
Embrasser toute cette vie à peine en bourgeon,
Serrer de près nuages et vents vagabonds,
M’enivrer d’amour comme un papillon,
Je voudrais étreindre en un gros baiser
Et monts, et eaux, et herbes, et fleurs,
Je serais grisé des parfums, soûlé des lumières,
Et rassasié des quintessences du temps de verdeur,
- Ô printemps rose, comme je voudrais te mordre !
Traduction de Minh Phuong/CVN
(1). couples hirondelle-loriot : couples amoureux