Je sens le doux vent caressant tes longs cheveux ;
Ta robe flotte, mi-découvrant ton beau corps.
Tu es profonde comme une cité antique,
La vieille opale a l’écorce moisie,
Le toit se couvre de mousse verte.
Tu vas et viens, trottinant dans les rues anciennes,
Dont les murs sont fêlés, les fenêtres cachées.
Je rôde autour de ta maison comme un voleur,
M’inquiétant d’être pris en flagrant délit !
Je m’attarde..., et voilà mon amour déçu.
Je te perds à jamais comme l’orphelin perd sa mère,
La mélancolie règne dans la brume du soir,
Les fenêtres fermées, ton ombre disparaît,
Motocycles remplacent chevaux pourpres, hamacs rouges ;
Je retourne pour écrire au pied du vieux banian
Une lettre d’amour, dédiée aux amants.
Một góc chiều Hà Nội
Hồ Gươm xanh màu xanh cổ tích,
Con rùa vàng gửi bóng ở trên mây.
Cây si mọc chúc cành xuống nước.
Thê Húc cong cong một nét lông mày.
Tóc em dài cho ta nhìn thấy gió.
Áo em bay cho mờ tỏ thân hình.
Em sâu sắc như kinh thành cổ kính,
Gốc si già da mốc, ngói rêu xanh.
Em nhẹ nhõm đi về trong phố cũ
Tường nhà lở vôi, cửa sổ bức bàn.
Ta lặn lội như một thằng ăn trộm
Nơm nớp lo mình bị bắt quả tang.
Lần lữa mãi, thế là ta lỡ dại,
Để dành thành mất cả tình yêu.
Thế là ta mồ côi em mãi.
Cái vu vơ chết đuối dưới sương chiều,
Cửa sổ cài then... bóng em mất hút.
Xe Cúp đã thay ngựa tía võng điều.
Ta trở lại gốc si già và làm lại
Bài thơ tình tặng những lứa đang yêu.