Poème d’amour pour les jeunes amis

C’est la même allée et le même gazon de mes quinze ans ;Le vent s’amuse avec des feuilles, le lac procure fraîcheur.Les propos d’amour se répètent cent fois sur les bancs,Nul ne sait lesquels sont sincères, lesquels sont trompeurs...

Moi-même je passai ô combien de soirées
Remplies d’impatience, d’inquiétude et de félicité ;
Tant de nuits, avec les chrysanthèmes je me tracassai,
Attendant que le coq vînt troubler la tranquillité.
Revoilà cette rivière, cette plage de sable, ce voilier,
Ces fleurs de roseaux blanches, si chers de mon passé.
Jusqu’au bout de ce royaume je menai mon parcours,
Et j’arrivai au plus profond de la souffrance, à l’amour.
Ce soir paraît aussi lumineux que les broderies ;
Dans le crépuscule brillent mille robes colorées.
Les mains chaudes, la douce chevelure lâchée,
Les regards qui semblent défier même l’infini ;
Le temps et l’espace tout entier disparaissent,
Il ne reste que l’amour éternel, que la jeunesse.
Vous arrivez aux endroits où j’étais dans le temps,
Cette même allée, ce même gazon de mes quinze ans.
Ces arbres écoutent à nouveau les murmures de douceur,
Dont certains sont sincères, les autres sont trompeurs...
Songeant à la fois aux bonheurs et aux ruptures,
Je sens une vague inquiétude me gagner
Et me donner une forte envie de m’épancher
De tout ce qui vous arrivera sans cette aventure.
J’espère ainsi vous écourter la route lointaine
Pour que vous parveniez au but avec moins de peine.
Laissez-moi vous offrir mes propres joies et douleurs,
Qu’ils vous servent de marches sur l’échelle du bonheur !
Mais je sais que cela ne peut rien changer pour vous,
Que joies et tristesses continueront leur cours malgré tout.

Traduction de Minh Phuong – Dang Trân Thuong/CVN


Thơ tình cho bạn trẻ

Vẫn con đường, vạt cỏ tuổi mười lăm

Mặt hồ rộng, gió đùa qua kẽ lá

Lời tình tự trăm lần trên ghế đá

Biết lời nào giả dối với lời yêu...

Tôi đã qua biết mấy buổi chiều

Bao hồi hộp, lo âu và hạnh phúc

Tôi trăn trở nhiều đêm cùng hoa cúc

Đợi tiếng gà đánh thức sự bình yên

Dòng sông này, bãi cát, cánh buồm quen

Hoa lau trắng suốt một thời quá khứ

Tôi đã đi đến tận cùng xứ sở

Đến tận cùng đau đớn, đến tình yêu

Buổi chiều này sặc sỡ như thêu

Muôn màu áo trong hoàng hôn rạng rỡ

Bàn tay ấm, mái tóc mềm buông xõa

Ánh mắt nhìn như chấp cả vô biên

Chẳng có thời gian, chẳng có không gian

Chỉ tuổi trẻ, chỉ tình yêu vĩnh viễn.

Người mới đến những nơi tôi từng đến

Lại con đường vạt cỏ tuổi mười lăm

Lại hàng cây nghe tiếng thì thầm

Lời thành thật, dối lừa trên ghế đá...

Nào hạnh phúc, nào là đổ vỡ

Tôi thấy lòng lo sợ không đâu

Muốn giãi bày ai đó một đôi câu

Về tất cả những gì rồi sẽ trải

Mong rút ngắn đặm đường xa ngái

Để cho người tới đích bớt gian truân

Bao khổ đau, sung sướng đời mình

Xin tặng bạn làm bước thang hạnh phúc

Nhưng tôi biết chẳng giúp gì ai được

Những vui buồn muôn thuở cứ đi qua.

Xuân Quynh/CVN

Rédactrice en chef : Nguyễn Hồng Nga

Adresse : 79, rue Ly Thuong Kiêt, Hanoï, Vietnam

Permis de publication : 25/GP-BTTTT

Tél : (+84) 24 38 25 20 96

E-mail : courrier@vnanet.vn, courrier.cvn@gmail.com

back to top