Les plantes paraissaient petites, face au vent ;
Je comprenais ce que chuchotait leur feuillage.
Un chant populaire avait vanté quelque part
Une variété de fleurs encore inexistante.
Les fleurs évoquaient un amour légendaire
Où figuraient erreur, injustice et souffrance,
Les rosiers multiflores de ma jeunesse innocente,
Un jardin solitaire près d’une chaumière.
Les jours de bruine où le froid se faisait sentir,
Des touffes roses, mauves, bleues étaient mêlées.
À mes côtés j’avais pour amis ces rosiers,
Qui comprenaient même ce que je n’osais dire.
J’ai parcouru tant de pentes et de monts rocheux ;
De fils de pluie le temps a parsemé mes cheveux ;
Les rosiers multiflores de mes jours d’antan,
Je n’oublie pas leur couleur de nuages vagabonds.
Traduction de Minh Phuong - Dang Trân Thuong/CVN
Hoa tường vi
Trắng với hồng và tim tím nhạt
Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
Hoa tường vi như thực lại như mơ
Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại.
Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
Ở nơi nào bởi điệu ca dao
Từng ca ngợi một loài hoa chưa có.
Hoa phảng phất mối tình trong chuyện cổ
Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôi
Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
Bên mái rạ một mảng vườn hẻo lánh
Ngày mưa bụi khắp nẻo đường và lạnh
Những cụm hồng cụm tím lẫn màu xanh
Tôi có hoa bè bạn bên mình
Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói
Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
Qua thời gian tóc thoáng sợi màu mưa
Hoa tường vi của những ngày xưa
Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng.