Les chrysanthèmes restent toujours aussi dorés
Automne après automne, moi seule ai changé.
Midi est passé, les lumières sont atténuées ;
Où sont ces mers qui attendaient au bout de la terre ?
Mois et années vont et viennent sur mes cheveux,
Moi seule j’ai changé par rapport à moi-même,
Sans pouvoir oublier la couleur des chrysanthèmes
Qui inondait la ville par soir venteux.
Le visage d’hier, les mots d’amour d’antan sont là,
Cette couleur dorée brûle toujours en moi.
Hoa cúc
Có gì thay đổi không màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ
Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ là em đã khác với em xưa
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi
Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi
Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy
Gương mặt ấy, lời yêu thuở ấy
Màu hoa vàng vẫn cháy ở trong em.
Xuân Quynh/CVN