L’héroïne le regarde à travers la fumée,
Oh! Que vos yeux sont tellement pleins de douceur !
Oh! Votre visage, qu’il est tellement jeune !
Vous restez toujours au front, âgé de vingt ans !
Votre journal contient beaucoup de faits anodins,
Mais dans ces pages, persistent un feu brûlant,
L’image des copains d’arme tombés au front,
Des histories d’amour, des tristes sérénades.
Trente-cinq ans, il n’a jamais eu un bon sommeil,
Sous son oreiller se trouvait le journal, cet objet sacré;
En le lisant, il comprend la réalité,
Que durant trente-cinq ans, il n’a pas connue.
Le vieux G.I. à genoux devant votre tombe,
Votre ennemi avant, votre frère maintenant!
Que de choses miraculeuses dans la vie!
Thùy Trâm ! Combien d’âmes avez vous éveillées ?
Nous tous, fortement émus, restons silencieux,
Partout des fleurs blanches de lotus et de lys
Dans ce matin d’automne, sous le soleil d’or,
Vous reposez en paix, sous la terre natale !
De l’autre bout du monde, le G.I. vient,
Emportant avec lui le fardeau de ce journal,
Ce fardeau qui dure depuis ces trente-cinq années,
Espérant d’avoir son âme un peu soulagée.
Nous tous, en silence, nous nous inclinons
Devant votre image, nous nous remémorons
le temps inoubliable de votre passé !
Vous êtes partie bien loin,mais nous ne nous sommes jamais séparés!
Thùy Trâm ! Votre âge de vingt ans dure pour l’éternité!
Traduction de Trinh Phuc Nguyên/CVN
Người cựu binh Mỹ cúi đầu nức nở
Chiếc khăn tay đẫm nước mắt người già.
Ba mươi nhăm năm và nửa vòng quả đất,
Ông khóc ròng trước mộ người đi xa.
Chị nhìn ông trong hương khói nhập nhoà,
Đôi mắt chị sao dịu hiền đến thế.
Khuôn mặt chị vẫn là khuôn mặt trẻ
Tuổi hai mươi khi nằm lại chiến trường.
Nhật ký chị ghi bao chuyện rất bình thường
Nhưng có lửa cháy bừng lên trong đó,
Có đồng đội xả thân trong đạn lửa,
Có tình yêu và những bản nhạc buồn…
Ba mươi nhăm năm chưa một giấc ngủ ngon,
Nhật ký chị ông giữ gìn như báu vật.
Đọc những dòng chị ghi, ông ngộ ra sự thật
Để bao năm canh cánh trong lòng.
Ông già Mỹ cao to quỳ trước mộ chị khóc ròng
Xưa là đối phương nay là em chị.
Sao cuộc sống lại diệu kỳ đến thế!
Thùy Trâm ơi! chị thức tỉnh bao người!
Tất cả lặng yên thổn thức quanh tôi,
Hoa huệ trắng và hoa sen cũng trắng.
Sáng sớm đầu thu trải vàng sắc nắng,
Chị bình yên nằm giữa đất này.
Từ nửa vòng trái đất sang đây,
Gánh nặng tâm linh từ những trang nhật ký,
Ba mươi nhăm năm với ông già Mỹ,
Để đến nơi đây mong trút được phần nào.
Tất cả chúng tôi lặng lẽ cúi đầu
Trước mộ chị, nhớ một thời oanh liệt.
Chị đã đi xa nhưng không hề ly biệt
Tuổi hai mươi mãi mãi sáng người…