Le pays natal, ce sont les douces caramboles
Que je cueille chaque jour en grimpant
Le pays natal, c’est le chemin de l’école,
Où flotte une nuée de papillons colorés.
Le pays natal, c’est le cerf-volant d’azur
Que, tout petit, je lançais au-dessus des rizières.
Le pays natal, c’est le petit sampan
Qui remue les eaux calmes de la rivière.
Le pays natal, c’est la petite passerelle
Que traversait maman, coiffée de son chapeau conique.
C’est la fragrance des herbes champêtres
Parfumant des sommeils d’été.
Le pays natal, c’est la chaleur de tes bras
Qui me réchauffaient par les nuits de pluie.
Le pays natal, c’est le clair de lune
Où les aréquiers semaient leurs fleurs blanches sur la véranda.
C’est le jaune de la fleur de courge,
C’est le mauve de la haie de baselle,
C’est l’écarlate des hibiscus,
Le blanc immaculé des lotus.
Le pays natal, chacun n’en a qu’un,
La mère, chacun n’en a qu’une
Le pays natal, si l’on ne l’aime pas,
On ne sera jamais un homme.
Supervisée par Huu Ngoc/CVN
Quê Hương
Quê hương là gì hở mẹ ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là gì hở mẹ ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều.
Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con chèo hái mỗi ngày
Quê hương là dường đi học
Con về rợp bướm vàng bay.
Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông.
Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che,
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè.
Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm.
Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi.
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.