Sur cette plage inclinée vers les eaux
Les pins se tiennent en longues rangées,
Comme perdus depuis mille années
Dans leur rêve gracieux auprès des flots…
Laisse-moi être la vague azurée,
Que je t’embrasse, ô sable lumineux,
D’un baiser si tendre, si langoureux,
Baiser de douceur et d’éternité.
Je t’embrasserai encore et encore,
D’une passion qui perdure à jamais,
Jusqu’au moment où, du Ciel à la Terre,
Tout cet univers enfin s’évapore…
Parfois je bondirai avec furie,
Comme pour t’écraser, plage d’amour,
Lorsque la marée fera son retour
Au quai commun du jour et de la nuit.
Je ne mérite pas d’être la mer
Mais laisse-moi être l’océan bleu,
Que je chante auprès des écueils rocheux
Un intarissable amour partagé.
Quand le vent soufflera de toutes parts,
Soulevant les écumes argentées,
Je te recouvrirai de mes insatiables baisers,
Moi qui t’aime éperdument, belle plage !
Traduit par Minh Phuong/CVN
Biển
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Xuân Diêu/CVN