Et la lune, et les étoiles oubliaient leur chemin,
Toutes troublées, contemplant la fleur d’epiphyllum.
La reine de nuit offrait à la vie tout son pur arôme
Sans se garder pour elle ne fût-ce qu’un petit rien.
Aurait-elle pressenti la fin prochaine de la nuit
Qu’elle s’épuise ainsi à exhaler son parfum exquis ?
Đóa quỳnh mùa xuân
(Kính tặng cố nữ sĩ Xuân Quỳnh)
Thu ấy ai ươm một nhánh quỳnh
Góc vườn nho nhỏ đón cây xinh
Đông buồn lạnh lẽo hoa chưa nở
Bỗng đó xuân về tỏa ngát hương
Trăng sao tinh tú quên đường bước
Xao xuyến cùng ai ngắm dạ quỳnh
Bao hương thanh khiết hoa dâng hiến
Tất thảy cho đời chẳng giữ riêng
Phải chăng quỳnh biết đêm rồi hết
Vắt kiệt thân mình lặng lẽ thơm?
Minh Phuong/CVN
* Signification du prénom «Xuân Quỳnh»