Sous les étoiles complètement mouillées,
Et aux vents sauvages, délirants, retournés
ça et là, voix des hommes parlant en songe, près des chevelures féminines
ça et là, senteur parfumée du lait des mamans, doucement émanant dans la nuit
ça et là, mamelles des jeunes filles de quinze ans, rappelant les germes, surgissant du sein de la terre.
Et ça et là, quintes tremblotantes des vieux qui toussotent, comme les fruits murs, se détachant des branches et tombent.
Au coin du jardin, tard dans la nuit, veille l’herbe solitaire
J’entonne une chanson sur mon village natal
Sous la lumière pâle de la lampe de pétrole,
Laissée par mes grands-parents, plus belle et attristante que toutes
les autres lampes
Au moment où je voyais le jour, maman l’a placée devant moi
pour que, en voyant la lumière, je puisse resentir tristesse, amour et chagrin
J’entonne une chanson sur mon village natal
Par mon cordon ombilical,enterré là,sous la terre,
Cette entraille ne disparaît pas, ne se dissout pas,
Elle se transforme en un ver de terre
Rampant en sourdine dans la jarre d’eau.., au bord de l’étang
Rampant, tordu, contournant les stèles de ma lignée familiale,
Rampant à travers le cimetière des villageois, morts d’inanition.
Du sang coule du sein des amas de terre
J’entonne une chanson sur mon village natal
Résonnant dans les autothèques en grès, rangés dans les fourneaux
Un jour viendra, j’y serai couché
Mon Karma actuel, c’est un homme
Mon Karma suivant, ce serait un animal !
Je prie de m’incarner en un chiot
Pour préserver la tristesse, précieux héritage de ma terre natale !
Traduit par Trinh Phuc Nguyên/CVN
Bài hát về cố hương
Tôi hát bài hát về cố hương tôi
Khi tất cả đã ngủ say
Dưới những vì sao ướt đẫm
Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về
Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà
Đâu đây thơm mùi sữa mẹ khe khẽ tràn vào đêm
Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất
Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống
Góc vườn khuya, cỏ thức một mình
Tôi hát về cố hương tôi trong ánh sáng đèn dầu
Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại
Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn
Thủa tôi vừa sinh ra
Mẹ đã đặt ngọn đèn đó trước mặt tôi
Để tôi nhìn ngọn dèn đó,mà biết buồn,biết yêu,biết khóc
Tôi hát về cố hương tôi,bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó
Nó không tiêu tan,nó thành con giun đất
Bò âm thầm dưới vại nước bờ ao
Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ
Qua bãi tha ma người làng chết đói
Đất đùn lên,máu chẩy dòng dòng
Tôi hát bài ca về cố hương tôi
Trong những tiểu sành đang xếp bên lò gốm
Một mai đây tôi sẽ nằm ở đó
Kiếp này,tôi là người. Kiếp sau, phải là vật
Tôi xin ở kiếp sau, sẽ là con chó nhỏ
Để canh giữ… nỗi buồn, báu vật cố hương tôi!
1991
Nguyên Quang Thiêu/CVN