L’automne déjà est à Hanoi,
Les chrysanthèmes dorent l’automne et veillent avec moi,
émus par le premier souffle du froid.
Cet automne, reviens-tu à Hanoi ?
L’automne est à Hanoi, le sais-tu ?
Le riz gluant du village de Vong
Emplit de sa saveur toutes les rues.
Vibre encore le piano de notre première rencontre,
quand nos regards se croisaient.
L’automne revenu, les ondes du Lac de l’Ouest miroitent ;
Le vol des foulques évoque les amours d’antan ;
Sur l’ancienne digue Cô Ngu, de longues tuniques papillonnent au vent ;
Avec l’automne, reviens-tu ô chéri !
L’automne revenu à Hanoi
Sème l’or sur le tapis de feuilles ;
Aux après-midi d’automne,
la lumière du soleil couchant ondoie comme du miel.
Et encore, une seule chose :
Si simple mais très sincère,
L’automne de Hanoi… se languit de ton retour...
Hà Nội thu về rồi đó anh
Hoa sữa đã thơm lừng con phố nhỏ
Hương ngọc lan nồng nàn bên ô cửa
Mặt Hồ Gươm soi bóng liễu thêm xanh
Hà Nội thu về rồi đó anh
Những bông cúc đang nhuộm thu vàng rực
Se lạnh đầu mùa nôn nao cùng em thức
Anh có về Hà Nội thu nay ?
Hà Nội thu về anh có hay ?
Cốm làng Vòng theo ai xuống phố
Tiếng dương cầm... đã ngân từ dạo đó
Thuở ban đầu, trao ánh mắt say... say
Hà Nội thu về ươm vàng sóng Hồ Tây
Bầy sâm cầm dệt chuyện tình đôi lứa
Đường Cổ Ngư xưa, áo dài bay trong gió
Anh có về Hà Nội cùng thu ?
Hà Nội thu về ru thảm lá vàng mơ
Nắng chiều thu vẫn óng vàng như mật
Và điều này... giản đơn nhưng rất thật
Hà Nội cùng thu đang... đợi anh về.