Tặng Dương Tường
Ở đây tôi gặp một phố mắt
Sâu tối và xa lạ
Chỉ lấp lánh mấy ngày Tết
Trong dãy bàng vừa nảy lộc
Như những đài nến màu xanh ngọc
Mắt thắp lên hi vọng.
Những con mắt khảm vào phố cũ
Như những mảnh trai
Hàng ngày rụng và không ai buồn nhớ,
Những chỗ nào thôi không lấp lánh
Phố cũ đẹp về những mảnh con mắt ấy,
Tôi ở đấy, tôi sinh ra ở đấy, tôi
Không thể quên được phố của tôi.
Từng mảnh, từng mảnh thời gian vẫn lấp đi
Những vết đen càng lỗ chỗ
Nhũng mảnh mắt đêm, những mảnh mắt ngày.
Đêm nay đứng trên gốc bàng đen cháy
Một dãy tường đổ mở ra một khoảng trời sao.
Sâu tối và xa lạ
Chỉ lấp lánh mấy ngày Tết
Trong dãy bàng vừa nảy lộc
Như những đài nến màu xanh ngọc
Mắt thắp lên hi vọng.
Những con mắt khảm vào phố cũ
Như những mảnh trai
Hàng ngày rụng và không ai buồn nhớ,
Những chỗ nào thôi không lấp lánh
Phố cũ đẹp về những mảnh con mắt ấy,
Tôi ở đấy, tôi sinh ra ở đấy, tôi
Không thể quên được phố của tôi.
Từng mảnh, từng mảnh thời gian vẫn lấp đi
Những vết đen càng lỗ chỗ
Nhũng mảnh mắt đêm, những mảnh mắt ngày.
Đêm nay đứng trên gốc bàng đen cháy
Một dãy tường đổ mở ra một khoảng trời sao.
Văn Cao/CVN
* Văn Cao (1923-1995), l’auteur de l’Hymne national du Vietnam, fut compositeur, poète et peintre.
Rue des yeux
à Duong Tuong
Là, je tombe sur la rue des yeux,
des yeux sombres, profonds et étrangers
qui ne brillent que pendant quelques jours de fête
à travers les ramures de badamier à peine bourgeonnant
Comme des candélabres couleur de jade,
ils allument des espérances.
Des yeux qui, comme des pièces d’écailles,
s’incrustent dans les rues anciennes d’où chaque jour
ils retombent un à un sans que personne daigne
remarquer les points qui cessent de scintiller,
Les rues anciennes doivent leur beauté à ces brins d’yeux
là, je vis là, je suis né là, je ne puis
oublier ma rue, la mienne.
Des pans de mur des débris du temps soustraient à la vue
les trous noirs qui se multiplient,
Des brins d’yeux nocturnes, des brins d’yeux diurnes.
Ce soir, debout sur la souche calcinée du badamier, je vois
au-delà d’un long mur en ruine s’ouvrir un espace d’azur.
des yeux sombres, profonds et étrangers
qui ne brillent que pendant quelques jours de fête
à travers les ramures de badamier à peine bourgeonnant
Comme des candélabres couleur de jade,
ils allument des espérances.
Des yeux qui, comme des pièces d’écailles,
s’incrustent dans les rues anciennes d’où chaque jour
ils retombent un à un sans que personne daigne
remarquer les points qui cessent de scintiller,
Les rues anciennes doivent leur beauté à ces brins d’yeux
là, je vis là, je suis né là, je ne puis
oublier ma rue, la mienne.
Des pans de mur des débris du temps soustraient à la vue
les trous noirs qui se multiplient,
Des brins d’yeux nocturnes, des brins d’yeux diurnes.
Ce soir, debout sur la souche calcinée du badamier, je vois
au-delà d’un long mur en ruine s’ouvrir un espace d’azur.
Traduit par Duong Tuong/CVN