Vaguement se désagrège la paire d’ailes d’un oiseau qui traverse le ciel
Il semble que le temps s’arrête dans l’air transi
Les feuilles dépouillées de l’arbre s’enroulent suivant les nuages
La pluie répand la nostalgie désolée
Vole ardemment la brume, oh ! que c’est triste !
Nuit d’hiver !
L’ancien village natal lointain afflige le guerrier
Nuit d’hiver !
Se sent hébétée sur la rive une femme attendant son mari
Nuit d’hiver !
Le poète écoute attentivement son âme en mal d’amour
Nuit d’hiver !
Devant la glace la cantatrice se montre esseulée par sa mélancolie
Nuit d’hiver !
Je rêve à ma famille bien-aimée
Nuit d’hiver !
Je traîne mes pas pleins de vicissitudes en terres étrangères
Y a-t’il quelqu’un qui comprend à fond le voyageur solitaire sans foyer dans la nuit d’hiver ?
Photo : CTV/CVN |
Đêm đông
Chiều chưa đi màn đêm buông xuống
Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông
Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời
Cùng mây xám về ngang lưng trời
Thời gian như ngừng trong tê tái
Cây trút lá cuốn theo chiều mây
Mưa giăng mắc nhớ nhung tiêu điều
Sương thiết tha bay ôi đìu hiu !
Đêm đông !
Xa trông cố hương buồn lòng chinh phu
Đêm đông !
Bên sông ngẩn ngơ kìa ai mong chồng
Đêm đông !
Ca nhi đối gương ôm sầu nghiêng bóng
Đêm đông !
Ta mơ giấc mơ gia đình yêu đương
Đêm đông !
Ta lê bước chân phong trần tha phương
Có ai thấu tình cô lữ đêm đông không nhà ?