Dressant le bonheur comme le programme d’études.
Au premier après-midi, ils recherchent des amis ;
Ils se baladent dans la cour comme dans le jardin céleste.
Leurs habits blancs sont beaux comme leur âme renouvelée.
Leurs jeunes pieds marchent à petits pas hésitants,
Leur cœur palpite au rythme des timides sentiments.
Les âgés de quinze ans referment le livre, écoutent...
Leur cœur s’ouvre aux embrassements chaleureux de la vie...
Voici la rentrée, mon âme vient de rencontrer
L’émotion silencieuse, abritée dans la malle
Du garçon de quinze ans, rentrant à l’école,
Aux yeux confiants et aux cheveux nouvellement taillés.
Petit ami ! Laisse mon âme t’accompagner !
Rien de plus caressant que le jour de la rentrée,
Avec portes repeintes, armoires vernissées
Et l’âme fraîche du jeune écolier.
Giờ náo nức của một thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương gương nhỏ với linh hồn bằng ngọc.
Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học
Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên
Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên
Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.
Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp.
Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương
Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ
Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn
Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát !
Huy Cân/CVN