Le vent n’est plus pour faire tournoyer ma chevelure.
L’homme n’est plus fou pour devenir sage.
Regrets et compassion seront ensevelis dans la terre.
Je garde encore en ma mémoire ou j’ai oublié ?
La veste de Maman, teintée de brun,
Devient plus fade du côté ensoleillé.
De plus en plus roses seront mes vers,
Des mois et des années gravent les souillures du monde.
Oh ! Je rentrerai bientôt chez ma Mère,
Sinon, un jour viendra, à jamais Orphelin,
Je reposerai sous la terre !
Traduction de Trinh Phuc Nguyên/CVN
TRỞ VỀ VỚI MẸ TA THÔI
Trở về với mẹ ta thôi
Lượm bao la một khoảng trời đắng cay.
Mẹ không còn nữa để gầy.
Gió không còn nữa để say tóc buồn.
Người không còn dại để khôn
Nhớ thương rồi cũng vùi chôn đất mềm.
Tôi còn nhớ hay đã quên
Áo nâu mẹ vẫn bạc bên nắng chờ.
Nhuộm tôi hồng những câu thơ
Tháng năm tạc những vết nhơ của trời.
Trở về với mẹ ta thôi
Lỡ mai chết lại mồ côi dưới mồ.
Đồng Ðức Bốn