À la gare, un train se met en mouvement ;
Nouvelles nappes d’eau, ciel bleu et nuages blancs ;
Plaines de sable ensoleillées et tendres mais,
Comme si les crues n’y avaient jamais sévi.
Comme si la douleur d’hier n’avait jamais existé,
Mon cœur est serein dans l’amour du présent.
Un passé s’en est allé avec le vent ;
Le temps coule, et les souvenirs vont s’effacer.
Les saisons des lotus et des flamboyants se sont éloignées,
Partout les chrysanthèmes abondent de nouveau ;
Puis les fleurs de pêchers se pareront de leur rose,
Comme si jamais elles ne s’étaient fanées.
Main dans la main, à tes côtés je me retrouve ;
Je ne parle pourtant de rien d’éternel du tout.
Car chaque matin, chaque soleil levé,
Est un nouveau jour où je recommence à aimer.
Lại bắt đầu từ những trang giấy trắng
Lại ngọn đèn, màu mực những câu thơ
Lại nhịp đập bắt đầu, tim rạo rực
Trước biết bao nao nức với mong chờ
Một con tàu chuyển bánh ngoài ga
Làn nước mới, trời xanh và mây trắng
Ngô non mướt, bãi cát vàng đầy nắng
Như chưa hề có mùa lũ đi qua.
Như chưa hề có lỗi đau xưa
Lòng thanh thản trong tình yêu ngày mới.
Một quá khứ qua đi cùng gió thổi
Thời gian trôi, ký ức sẽ phai nhòa.
Những mùa sen, mùa phượng đã xa
Trên khắp nẻo lại bắt đầu mùa cúc
Rồi hoa đào lại tươi hồng nô nức
Như chưa hề biết đến tàn phai.
Tay trong tay tôi đã bên người
Tôi chẳng nói điều chi về vĩnh viễn
Vì mỗi sáng khi mặt trời hiển hiện
Là một ngày tôi lại bắt đầu yêu.