Photo : CTV/CVN |
Il y a confusément des bandes de nues de jais,
Comme si elles se mêlent à un certain cœur empêtré
Mais quand tu abaisses la mèche des cheveux-nuages
Pour que les mains du vent glissant sur la véranda les caressent,
Et mon cœur se meuve aussi suivant la ligne ondulée.
Combien de fois aux soirs de l’automne,
J’ai cherché vaguement au bord du lac des paysages rêveurs,
Mais je regrette seulement en m’asseyant pour contempler,
Tes yeux qui semblent follement s’enticher,
Et gravés tristement des images d’un lointain rêve.
Bien qu’on ramasse toutes les fleurs au jardin du monde,
Pour obtenir un trait de sourire qui, fêtant des oiseaux et vents,
N’est nullement frais, passionné et radieux,
Comme au moment où tu entrouvres les lèvres printanières
Pour débiter des rires relâchés avec ton amoureux.
Traduit par Lê Van Nghia/CVN
Nhan Sắc
Trời có những buổi bình minh êm lặng,
Phấn hồng non phơn phớt dải chân mây,
Nhưng cô em có đôi má hây hây,
Làm phai nhạt cả màu tươi buổi sáng.
Trời có những dải mây huyền thấp thoáng,
Như vấn vương lưu luyến quyện lòng ai,
Nhưng khi cô buông áng tóc mây dài
Cho tay gió lướt bên thềm mơn trớn,
Lòng ta cũng chuyển theo làn sóng lượn.
Đã biết bao phen những buổi chiều thu,
Ta bâng khuâng tìm cảnh mộng bên hồ,
Nhưng ta chỉ tiếc khi ngồi lặng ngắm
Đôi mắt cô em như say, như đắm,
Như buồn in hình ảnh giấc mơ xa.
Vườn trần gian, dù thâu góp cả muôn hoa,
Lấy một nét cười mừng chim với gió,
Cũng không thắm tươi, say sưa, rực rỡ
Bằng khi cô hé cặp môi xuân
Mà lả lơi cười cợt với đông quân.
Thế Lữ