Bàn tay em

Gia tài em chỉ có bàn tayEm trao tặng cho anh từ ngày ấy,Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấyQuá khứ dài là mái tóc em đen.

>>Những cây dứa dại

>>Sóng

>>Hoa cỏ may

Vui buồn trong tiếng nói, nụ cười em,
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng,
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng,
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay ?
Bàn tay em ngón chẳng thon dài,
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả.
Em đánh chắt, chơi chuyền từ thuở nhỏ,
Hái rau dền, rau dệu nấu canh,
Tập vá may, tết tóc một mình,
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ.
Đường tít tắp, không gian như bể,
Anh chờ em, cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ.
Trời mưa lạnh, tay em khép cửa,
Em phơi mền, vá áo cho anh.
Tay cắm hoa, tay để treo tranh,
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc.
Năm tháng đi qua, mái đầu cực nhọc,
Tay em dừng trên vừng trán lo âu.
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
Khi anh vắng, bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ.
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở.
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ,
Em trao anh cùng với cuộc đời em.


Xuân Quynh/CVN

Mes mains

Pour toute fortune, je n’ai que ces mains

Et je te les ai offertes en ce jour lointain.

De nos années partagées, tu as pu savoir

Que mon long passé se reflète dans ma chevelure noire,

Que ma voix laisse entendre tristesses et joies,

Que mon visage traduit inquiétudes et tracas,

Que mes regards témoignent attentes et espoirs;

Quant à mes mains, qu’évoquent-elles en toi ?

Mes mains n’ont point de doigts longs et effilés,

Mais des traces de cals et des veines bleutées.

Je jouais au jeu de boule et de baguettes d’enfants;

Je cueillais des amaranthus pour faire des soupes;

J’apprenais à me tisser les cheveux et à coudre;

Puis le visage dans ces mains, je pleurais maman.

Le chemin est long, l’univers est immense,

Tu m’attends, puis tu me laisses m’appuyer.

Dans tes mains, voici les miennes, ô mon aimé,

Qui savent soigner notre foyer en silence.

Elles ferment la porte chaque fois qu’il pleut,

Étendent le linge, raccommodent tes chemises,

Suspendent les tableaux, arrangent les fleurs,

Allument la lampe pour que tu lises la nuit.

Les années ont passé et ta tête s’est endurcie,

Sur ton front inquiet mes mains s’arrêtent,

J’adoucis tes douleurs par mes caresses

Tout en recueillant les joies de toutes parts, chéri.

Sans toi, mes mains, ne manquant pas de s’ennuyer,

Avec les fils du temps, tricotent des gilets d’amour,

Avec l’encre du temps, écrivent des vers rimés,

Pour nous réunir tous les deux nuit et jour.

Mes mains - toute petite fortune - ô chéri,

Et je te les ai offertes avec ma vie.


Traduction de Minh Phuong - Trân Thuong/CVN

Rédactrice en chef : Nguyễn Hồng Nga

Adresse : 79, rue Ly Thuong Kiêt, Hanoï, Vietnam

Permis de publication : 25/GP-BTTTT

Tél : (+84) 24 38 25 20 96

E-mail : courrier@vnanet.vn, courrier.cvn@gmail.com

back to top